Buổi sáng mùa đông đẹp trời nọ, chú lợn biển xuất hiện trên con sông chảy qua phía nhau nhà tôi ở Jupiter, Florida. Nó chơi đùa trên sông nhiều giờ như thể chờ đợi điều gì đó hoặc ai đó. Khi tôi xuống nước, chú lợn biển liền lao đến. Chúng tôi trò chuyện, vuốt ve và bơi lội cùng nhau khá lâu.

Đây không hẳn là chiến tích gì đó lớn lao. Bởi thỉnh thoảng, người dân miền nam Florida vẫn vui vẻ chơi đùa cùng lợn biển. Chúng là loài vật dễ gần, to lớn và đáng yêu. Người ta vẫn đồn đại rằng, lợn biển chính là nàng tiên cá trong truyền thuyết, bởi tiếng kêu của chúng phát ra rất ngọt ngào và cũng thật đáng sợ.

Sự việc bất ngờ này giúp tôi nhận ra bản thân đã thay đổi. Tôi đang theo đuổi sự nghiệp âm nhạc và phải tuân thủ nhiều quy định. Trong đầu tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng có lúc mình sẽ bơi lội trên dòng nước phản chiếu bóng mây lãng đãng và kết bạn cùng một loài vật xa lạ.

Buổi sáng hôm ấy tôi không làm việc. Tôi đã nghỉ ngơi hơn ba tháng, sau khi làm được những điều phi thường mà ngay chính bản thân mình cũng phải kinh ngạc.

Trong lúc bơi lội cùng “nàng tiên cá” của mình, đầu tôi chợt tràn đầy ký ức xưa cũ. Những hình ảnh về thời thơ ấu, về mùa hè, về niềm hạnh phúc cứ thế hiện ra rõ rệt.

Năm lên tám, chín hay mười tuổi gì đấy, tôi được đi dã ngoại với anh chị em của mình đến Laurentides hoặc ở Lanaudiere, nằm ở phía bắc Montreal. Nơi đó có trang trại, động vật, cánh đồng bát ngát, rừng cây, dòng sông yên bình và cả những chú ngựa mà chúng tôi được phép cưỡi. Những ký ức ấy dần hiện ra rõ ràng hơn. Tôi thấy mình trèo cây, bơi lội trên sông, tản bộ trong rừng. Và có cả hình ảnh cô gái nhỏ Celine thỏ thẻ với ai đó rằng khi trở thành một ca sĩ trong tương lai, nhất định sẽ mua một con ngựa bằng khoản thù lao đầu tiên.

Thời gian đã cuốn đi mọi thứ, tôi quên khuấy đi điều nhỏ bé ấy và chỉ còn còn giữ lại giấc mơ trở thành ca sĩ. Nhiều năm sau, khi nhận được khoản thù lao đầu tiên với tư cách ca sĩ, tâm trí tôi đã hiện hữu nơi khác. Thay vì mua một con ngựa, tôi sắm một đôi giày cao gót.

Trí nhớ của tôi cứ thế mờ mịt đến hai mươi năm sau nữa. Tôi chưa bao giờ mua con ngựa và cũng chẳng còn nghĩ đến. Ánh nắng hè tuyệt đẹp, cảnh vật tươi tắn, mùi sông hồ Laurentides, mùi ngai ngái của đất cùng cỏ khô ở hiện tại đang khơi gợi ký ức ngày cũ. Tôi trông thấy lại con đường mòn dẫn đến bờ sông, chiếc ca nô lật úp trên bờ. Tiếng cười đùa của chị em tôi, âm thanh cọ vào lá cây, tiếng chân trên sỏi cát... vọng lại trong không gian. Tôi nhớ những bụi mâm xôi làm chân trầy xước, nhớ tiếng nổ lách tách phát ra từ nhánh cây giữa ngọn lửa trại giữa đêm. Chúng tôi cùng nhau quây quần ở đó, hát say sưa đến khuya, ngắm nhìn sao băng và bị mê hoặc trước hiện tượng cực quang đầy màu sắc.

Tôi di chuyển vào bờ sau khi tạm biệt “tiên cá.” Tôi chẳng còn muốn tâm sự hay chơi đùa cùng chú lợn biển, bởi trong đầu đầy ắp những ký ức ùa về. Tôi hạn chế hoạt động vì muốn giữ những hình ảnh xưa cũ trong đầu lâu nhất. Tôi nhớ về từng người thân thương và từ họ cố nhớ thêm về những người khác. Tôi không cho rằng đó là hoài niệm, cảm giác quay ngược thời gian ấy thôi thúc tôi nhớ về thời gian xưa cũ trong đời. Quá khứ ngủ quên chợt sống lại mãnh liệt. Tôi cảm thấy mình có thể trông thấy, nghe thấy tiếng một cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ ấy đang ở rất gần tôi. Gần đến mức tôi có thể trông thấy giấc mơ, ước muốn, dự định của cô ấy. Trạng thái ấy khiến tôi hình dung mình là búp bê Nga, chứa bên trong sâu thẳm nhiều bản thể bé nhỏ hơn. Và Celine bé nhỏ là một trong số đó.

Rồi mọi thứ nhanh chóng nhạt nhòa dần. Sau đó, tôi nghĩ ngợi nhiều về thuở ấu thơ, về cuộc hành trình tôi đã đi qua. Về những điều tôi đã, đang hoặc cố gắng trong suốt hai mươi năm đầu sự nghiệp, khởi nguồn từ buổi biểu diễn trên đôi giày cao gót đầu tiên ấy.

Tôi bắt đầu tự đối thoại với bản thân nhiều hơn. Tại sao tôi lại ước mơ về danh tiếng? Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Tại sao ở tuổi lên năm đến tận lúc trưởng thành tôi lại mơ ước trở thành ca sĩ nổi tiếng? Tại sao tôi lại muốn âm nhạc của mình được vang lên khắp hành tinh?

Không phải ai cũng bị tham vọng điều khiển bản thân. Tôi biết nhiều chàng trai, cô gái đã mất hàng tá thời gian chỉ để tự hỏi mình sinh ra trên đời để làm gì. Một số không thể tìm thấy lời đáp. Tôi có đáp án của mình. Tôi không nói về danh tiếng. Tôi tự ví mình như nhân vật Obelix nổi tiếng trong truyện tranh Pháp. Nhân vật đã rơi vào lọ thuốc ma thuật ngay từ nhỏ. Từ lúc chào đời, tôi đã lao vào ca hát, tất bật cùng những buổi biểu diễn. Và một khi bước chân lên sân khấu, tôi như cá gặp nước.

Tôi yêu mọi khoảnh khắc từng trải qua trong cuộc đời mình. Tôi may mắn được sống trọn vẹn với giấc mơ đẹp nhất. Tôi được thỏa mãn về mặt cảm xúc, chuyên môn, nghệ thuật... và sẽ luôn như vậy. Tôi đã yêu và được yêu. Tôi ca hát và bừng sáng hạnh phúc. Tôi biết ơn thượng đế mỗi ngày về những điều tốt lành ngài ban cho.

Và rồi, tôi quyết định khép lại cuộc sống tươi đẹp ấy trong sự tỉnh táo trong một hoặc hai năm. Sau gần hai mươi năm, lần đầu tiên lịch trình của tôi trống rỗng. Không có những cuộc hẹn, không cam kết, không biểu diễn, không phỏng vấn, không thu âm, không tiệc tùng. Từ khoảnh khắc ấy, tôi được sống cuộc đời riêng mình ngày qua ngày.

Một năm trước, sự tự do sẽ làm tôi cảm thấy khốn khổ tột cùng. Nhưng quá nhiều chuyện đã xảy ra suốt một năm ấy. Tôi biết mình không còn là con người cũ. Tôi không còn sợ hãi, lo lắng như trước. Tôi tự tin, hạnh phúc với sự tự do thực tại, với cả những ẩn số đang chờ đón sắp tới.

Trích sách "Celine Dion: Chuyện Tôi, Giấc Mơ Tôi"
Phát hành bởi Tân Việt Books
Dịch bởi Ray Đoàn Huy
Dự kiến phát hành mùa Thu/2022