“Thỉnh thoảng trong giấc mơ, chúng ta chợt nhận ra giá trị tồn tại của bản thân và điều đó giúp cuộc sống thêm căng tràn hạnh phúc.”

Jenny Holzer

Một buổi tối cuối tháng 11 năm 1954, người phụ nữ nhận mình là quý cô Zelda Zonk lặng lẽ lái xe đến phi trường LAX, lên chuyến bay cuối cùng đến New York. Đi cùng quý cô là nhiếp ảnh gia trẻ tuổi Milton Greene. Cô ấy không trang điểm, diện áo sơ mi Oxford nam tính, quần Jax ôm và bên ngoài khoác áo lông chồn đen bí ẩn. Như để tăng thêm phần kịch tính, quý cô đội mái tóc giả ôm sát mặt, đeo kính Wayfarers đen dù khi ấy đã gần nửa đêm. Cô ấy châm điếu thuốc khi đã yên vị trên chuyên cơ và cắn móng tay đầy lo lắng. Điều đó có vẻ hợp tâm lí của một cô gái hai mươi tám tuổi vừa khó khăn trong việc quyết định bỏ lại cuộc sống hôn nhân, gia đình và cả sự nghiệp sang một bên để bước lên chuyến bay trốn chạy lúc nửa đêm. Sự bí ẩn kì quặc chỉ có thể được buông lỏng ra khi động cơ khởi động. Quý cô trút bỏ tóc giả để lộ ra những lọn tóc vàng bồng bềnh.

Cô ấy là Marilyn Monroe.

Khi chuyên cơ bắt đầu cất cánh, Marilyn nhìn ra phía ngoài cửa sổ ngắm thứ ánh sáng lấp lánh của thành phố LA đang xa mờ dần bên dưới. Marilyn ngồi đó, thn thờ nghĩ về những gì cô đã bỏ lại phía sau: Người chồng Joe DiMaggio cùng cuộc hôn nhân tưởng chừng đẹp như cổ tích, hợp đồng với hãng phim Twentieth Century Fox – đế chế điện ảnh mà bất kì diễn viên nào cũng muốn đặt chân vào, người đại diện phát ngôn – quý ông Charlie Feldman, quý cô huấn luyện diễn xuất đặc biệt – Natasha Lytess, căn hộ ở Hollywood cùng một tủ trang phục chất đầy váy Gabardine và dĩ nhiên không thể thiếu bộ sưu tập nội y sang trọng của Juel Park. Khi cả thành phố thu nhỏ lại chỉ còn là những đốm sáng, Marilyn bắt đầu cảm thấy cơ thể lẫn tinh thần được thư giãn. Milton rót cho cô một ly rượu, cả hai bắt đầu thảo luận về dự án điện ảnh hứa hẹn nhiều thú vị dưới tên công ty Marilyn Monroe Productions.

Thời điểm chuyên cơ đáp xuống phi trường Idlewild phủ đầy cảm giác vui vẻ và phấn khích (của người khác) khi danh tính thật sự của quý cô Zelda Zonk bằng một phép màu nào đó đã bị tiết lộ. Phi trường đầy các tay săn ảnh cùng người hâm mộ. Họ kéo đến mỗi lúc một đông và la hét không ngừng, dưới thời tiết có thể khiến cả một con voi phải đóng băng. Amy Greene, vợ của Milton đợi sẵn tự lúc nào. Ngay khi nữ minh tinh bước xuống phi trường, Amy trùm kín cô bằng tấm chăn lớn, rồi nhanh chóng di chuyển vào chiếc Cadillac màu đen. Cơ thể Marilyn nằm nghiêng trong bóng tối lạnh giá, lắng nghe tiếng hét thất thanh vẫn vang vọng từ bên ngoài. Chiếc Cadillac lao đi trong đêm, bắt đầu chuyến đi kéo dài hai giờ đồng hồ. Chặng đường của họ sẽ băng qua những bãi đá ven rừng để đến ngôi nhà nên thơ đậm chất đồng quê ở Connecticut.

Mặt trời bắt đầu ló dạng khi Marilyn đắm chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường phủ màu tím. Cô gối đầu lên chiếc gối màu mận chín trong phòng ngủ dành cho khách. Marilyn chìm sâu vào giấc ngủ, bắt đầu giấc mơ về tương lai của mình. Thời điểm hiện tại, Marilyn đã được an toàn. Cô đang ở cạnh những người bạn đáng tin nhất tại New York.

Thời gian Marilyn ở New York là khoảng kí ức kì diệu. Bởi cô ấy đã chạm tay đến nghệ thuật. Hơn hết, Marilyn được tự do khám phá bản thân mình. Cô ấy rũ bỏ lớp hào quang bên ngoài, hướng vào nội tâm sâu thẳm để lấy lại sức mạnh bên trong, đồng thời mở ra định hướng sự nghiệp trong tương lai. Marilyn không ngần ngại trở thành học viên một lần nữa trong lớp học diễn xuất tại Actors Studio, nơi cô sẽ được đào tạo diễn xuất bài bản để có thể trở thành một diễn viên có chiều sâu, hơn là mãi vận dụng sự gợi cảm cũng như nét đẹp trời cho. Actors Studio cũng là nơi Marilyn hình thành sở thích cá nhân về văn học, âm nhạc và nghệ thuật. Cô kết bạn với các cây viết và giới trí thức đương thời như Carson McCullers hay Truman Capote. Đây cũng chính là thời khắc cô bắt đầu bước vào mối quan hệ với nhà biên kịch Arthur Miller.

Không giống những gì người ta thường mô tả về Marilyn Monroe: Một cô gái bị lạm dụng tình dục thời thơ ấu, một nữ minh tinh màn bạc luôn bị cuốn vào vũng lầy tình ái. Marilyn mà bạn đang được nghe kể không phải là nạn nhân. Cô ấy cũng không phải là nàng Marilyn của Hollywood mà chúng ta biết quá rõ qua hình tượng phủ đầy kim cương trong chiếc áo lông thú đắt đỏ. Đây là một Marilyn Monroe chân thật nhất, gần gũi nhất và hạnh phúc nhất. Cô ấy sẽ rũ bỏ tất cả thế giới hào nhoáng, hỗn loạn, những bộ trang phục xa hoa để đeo chiếc kính Wayfarers đen, quấn khăn choàng cổ và khoác thêm chiếc áo Polo thanh lịch.

Quyển sách này sẽ vén bức màn hào nhoáng để chúng ta có thể thấy Marilyn bằng xương, bằng thịt. Người phụ nữ ấy mạnh mẽ, tinh tế và chủ động kiểm soát cuộc đời mình. Marilyn ở New York có thể chạy bộ trong công viên Central mà không bị ai quấy rầy. Cô cũng không bị soi mói khi đến Red Door Spa của Elizabeth Arden để tẩy lông chân. Marilyn được tự do thể hiện sự trầm trồ của mình về tác phẩm nghệ thuật Hand of God At The Met của nhà điêu khắc Auguste Rodin lừng danh. Nữ minh tinh có thể kêu meo meo rồi nằm ườn ra sàn như chú mèo nhỏ trong lớp học diễn xuất, dùng bữa thân mật tại nhà hàng Gino cùng Frank Sinatra, rồi sau đó lả lướt cùng mớ đồ ăn vặt bình dân tại của hàng Subway dưới phố. Marilyn sẽ cho phép bản thân mình khoác chiếc áo choàng tắm, nằm trên sàn khách sạn Waldorf Astoria, viết nguệch ngoạc vài câu thơ lên mớ giấy tìm thấy trong phòng.

New York đã giúp Marilyn sống và được sống. Nơi đây đã giúp Marilyn hồi sinh. Cô biết thiên đường là khi được sống cho bản thân. Lần đầu tiên trong đời, Marilyn có đặc ân sống một mình và cho chính mình. Mỗi ngày với cô như một cuộc phiêu lưu xoay quanh việc đọc sách, đi bộ và khám phá thế giới xung quanh. New York đối với Marilyn mang ý nghĩa tự do. Nơi đây đã “thanh tẩy” nữ minh tinh màn bạc thoát khỏi lớp “áo” mà người ta vẫn hay cố khoác lên cho cô: “Ngôi sao”, “quả bom sex”, “lẳng lơ”. Đây là Marilyn ở Manhattan – người phụ nữ nhạy cảm đang sống ở thành phố mà cô ấy yêu bằng hết trái tim và cũng là nơi giúp cô ấy học cách yêu thương bản thân.

RAY Dịch