Thứ Năm:
11 giờ 38 phút tối
Yoko cố xỏ
chân vào một chiếc giày cao gót bé tẹo màu đỏ thẫm. Cô loay hoay, thỉnh thoảng
bậm môi bởi vết cạ từ thành giày làm cô khó chịu. Yoko đứng lên, khẽ bước đi
một cách lảo đảo rồi ngồi bệt xuống thảm, mặt lơ ngơ như vừa đánh rơi một điều
gì đó quí giá vào hư không. Thời gian cứ thế dừng hẳn.
Một giây,
hai giây… Đến giây thứ ba, Yoko đứng dậy, miệng mỉm cười, tay quẹt ngang mắt.
Nhìn mình trong tấm gương lớn có những đường vân vàng đã bắt đầu bong tróc. Cô
xoay một vòng, còn hai tay ôm lấy vai như vừa bắt được hạnh phúc từ đâu đó.
Chuông cửa reo, Yoko vội vội vàng vàng chạy ra phía ngoài, quên mất vết đau hằn
trên bàn chân vì đôi giày quá nhỏ.
Thứ Sáu: 1
giờ 32 phút sáng
Cánh cửa
nhà mở ra. Phía ngoài hành lang chung cư vắng ngắt, chỉ còn đèn mờ nhạt. Yoko
bước vào nhà ngả nghiêng. Một cánh tay đàn ông thô kệch giữ ngang eo giúp cô
khỏi ngã. Yoko loạng choạng đi đến giường khó nhọc. Cô nằm vật xuống giường
thật mạnh, rồi thiếp đi mất. Bỏ mặt hiện tại trống rỗng.
Yoko nằm
mơ. Trong giấc mơ cô thấy mình bồng bềnh với chiếc váy trắng muốt nhẹ tênh.
Yoko như nàng công chúa hạnh phúc, bước trên thảm mây hồng trải dài, tay cầm bó
hoa kết bằng những ngọn gió trong lành, xanh ngắt, thoang thoảng mùi hương nước
hoa mà cô thấy quen vô cùng. Cô cứ bước theo con đường mây, đi mãi. Một chốc
sau, Yoko đứng trên một hành lang rộng kết bằng tảng mây màu xám u uất. Bỗng
dưng cô thấy cơ thể mình đau nhói. Bó hoa gió trên tay chuyển màu vàng úa.
Chiếc váy trắng dần tan ra, xám ngoét. Tấm thảm hồng bỗng chốc đỏ ngầu như máu.
Yoko ngước mặt lên trời. Mặt trời thoi thóp, cố chiếu những tia sáng cuối cùng
vào mặt, khiến cô khó chịu đến mức như muốn nứt toác cả cơ thể ra.
Tiếng đồng
hồ kêu vang, khiến Yoko thức giấc giữa lúc giấc mơ đang chuyển mình thành cơn
ác mộng. Cô ngồi dậy, tay vỗ đầu. Khẽ nhìn quanh phòng. Quần áo vương vãi khắp
nơi.
Yoko,
người không mảnh vải, được che ngang bởi tấm chăn trắng. Phía phòng tắm, tiếng
nước chảy. Từng giọt, từng giọt…
Thứ Bảy:
12 giờ 27 phút trưa
Yoko yên
vị tại góc khuất trong văn phòng. Cô vừa vội gõ vài dòng email cho sếp. Xong
đâu đó, cô bước đến phía cửa sổ, nhìn ra ngoài. Nắng ấm. Trời trong xanh. Còn
lòng cô rỗng tuếch.
Taka xuất
hiện từ phía sau Yoko. Anh khẽ hắng giọng để cho biết sự có mặt của mình. Yoko
quay ra phía sau, mỉm cười cho có lệ. Anh mặc áo shirt xanh da trời, ủi phẳng
lì. Chiếc áo ôm gọn người anh một cách hoàn hảo, như sinh ra đã dành cho Taka.
Yoko thích những người đàn ông chỉn chu như vậy. Nhưng mặc nhiên, cô không có
cảm giác gì với Taka. Mặc cho lần lượt hết điều này đến điều khác từ Taka trùng
khớp với hình ảnh người yêu trong mơ của Yoko.
Taka từ
tốn, đưa ra trước mặt Yoko một món quà. Phụ nữ thì thường thích nhận quà, hoặc
ít ra khi được người khác tặng quà, họ cũng sẽ cảm thấy trong bản thân mình có
một sự thích thú chừng mực. Nhưng ở đây, trong trái tim Yoko bây giờ là một cái
bóp thắt thật chặt vào lồng ngực. Thực tế không còn nguyên vẹn nữa, mà vỡ nát
từng chút, từng chút…
Chủ Nhật:
8 giờ 25 phút tối - Hai tuần trước
Yoko không
bao giờ quên được ngày đó. Một ngày chạng vạng cảm xúc từ lúc bình minh vừa hé
rạng. Nguyên nhân thì có đến vô vàn. Công việc dày đặc, gấp rút đến mức không
thể nghỉ ngơi được. Đến tầm 8 giờ 20 phút tối, Yoko mới có thể thu xếp mọi thứ
để ra về. Trời đêm không có gì lạnh cả. Nhưng bên kia đường, một đôi tình nhân
vẫn nắm tay nhau một cách đáng ghét.
Nực cười
thay.
Yoko nhìn
cảnh đó, chẳng buồn tủi. Đời cô có là gì cho đến giờ? Không gia đình, không
người thân. Suốt ngày lủi thủi một mình đi đi về về căn nhà chung cư be bé.
Trước đây, Yoko có nuôi một con mèo. Nhưng chẳng bao lâu sau, cả con mèo cũng
không buồn níu chân ở lại. Từ đó Yoko ghét loài vật.
Yoko chẳng
có gì cả. Bây giờ cũng vậy, tương lai cũng vậy…
Thứ Hai:
11 giờ 46 phút sáng - Hai tuần trước
Yoko lảo
đảo bước ra khỏi Pub. Chân cô nhẹ nhàng như có thể bay là đà khỏi mặt đất. Cô
không cảm thấy đau khổ. Nhưng cô đơn làm Yoko thấy cả cuộc sống của mình là một
nỗi thất vọng ê chề. Cô không có bạn bè thân thiết. Đến mức, đi Pub cũng phải
tới lui một mình. Yoko cứ loạng choạng đi, rồi ngã dụi vào một bờ vai nào đó.
Kể từ đó, Yoko không cảm nhận được gì thêm nữa cả. Cô rơi vào một vùng trũng
màu trắng. Nơi chỉ có giấc mơ về những đám mây nhiều màu hiện hữu, rồi lại rệu
rã trong phút chốc.
Thứ Ba: 2
giờ 25 phút sáng - Hai tuần trước
Yoko thức
giấc. Thấy mình không một mảnh vải che thân, gác đầu trên cánh tay của một
người đàn ông lạ giữa bóng đêm tĩnh mịch. Thay vì bất giác ngồi dậy, hoảng hốt
hét toáng lên. Thì cô lại cố tình dụi đầu vào gần hơn người đàn ông đó. Bao
nhiêu giấc mơ bình yên như trở lại với Yoko. Trong giây phút đó, cô quên hết
mọi thứ xung quanh. Quên hết bộn bề lo toan. Quên hết nỗi cô đơn chất chồng
ngày qua tháng, tháng qua năm. Nếu như đây là một giấc mơ, thì Yoko muốn sẽ
sống mãi trong giấc mơ đó.
Bình minh
đến. Người đàn ông biến mất khỏi ngôi nhà của Yoko. Cô thức dậy, không biết
điều xảy ra tối qua có phải là thật. Yoko quấn chăn quanh người đi vào phòng
tắm và tự nhủ trong đầu rằng, những chuyện tối qua chỉ là ảo giác.
Thứ Tư: 8
giờ 41 phút sáng - Hai tuần trước
Sáng nay,
Yoko xin nghỉ phép và vô tình gặp lại Ezo ngay ngã rẽ vào tiệm bánh. Cả hai nói
lời chào, rồi cuống quít vào những câu chuyện phiếm không đầu không cuối. Ezo
vẫn vậy. Nóng ấm và dịu dàng như một chiếc bánh ngọt, đượm kèm trà nóng. Giấc
mơ của Ezo hằng đêm, hẳn sẽ chỉ có vị ngọt ngào, màu sắc. Yoko đã từng bước
chân vào đó, hay ít ra cô nghĩ là mình đã từng. Cảm xúc đôi khi đưa con người
ta đến tột đỉnh của sự ngọt lịm, rồi buông họ rơi tự do xuống lại mặt đất. Giấc
mơ vỡ đôi, tĩnh lặng.
Bánh, trà
nóng cùng hương hoa, dễ đưa con người ta vào trạng thái mơ hồ. Yoko trò chuyện
với Ezo suốt buổi sáng hôm đó. Cô quên mất đi chuyện phân vân trong tâm trí
mình, mà cứ bị cuốn theo Ezo như cơn bão dịu dàng nhất quả đất này.
Yoko cảm
thấy có chút nghèn nghẹn nơi cổ. Làm bạn với người yêu cũ, quả là điều ngốc
nhất của một người con gái cô đơn.
Thứ Năm: 1
giờ 55 phút tối - Một tuần trước
Giấc mơ đó
đã trở lại cùng với người đàn ông lạ. Hoàn toàn mọi thứ lặp lại như tối cách
đây hai ngày. Vẫn cơn say khướt, vẫn người đàn ông với dáng vẻ đó. Yoko lại bị
cuốn vào gã, quên hết mọi nỗi buồn phiền trong cuộc đời mình.
Giữa đêm,
người đàn ông hôn lên trán Yoko. Rồi nhẹ nhàng mặc quần áo vào, bước ra khỏi
căn nhà như một bóng ma. Hắn ta không biết, Yoko đã tỉnh giấc tự bao giờ và len
lén nhìn. Dáng người cao to xa dần, rồi đột ngột chỉ còn là cái bóng nhỏ bốn
chân. Yoko kinh hãi đến bất động. Cô ngồi vật xuống sàn nhà chết điếng…
Thứ Sáu: 3
giờ 2 phút sáng - Một tuần trước
Hắn nắm
lấy tay Yoko giữa màn sương phủ của màn đêm.
“Đồ chó,
muốn làm gì đó!”
Yoko vùng
tay ra, va chạm tạo nên một vết xước nhỏ nơi cổ tay phải của hắn. Người đàn ông
không dừng lại, đưa cánh tay nổi gân guốc xanh xám, càng nắm chặt tay cô hơn.
“Đồ chó,
đã bảo thôi rồi mà!”
Cô cho hắn
một cú tát tay thật mạnh, rồi với người lấy mảnh chăn che lấy cơ thể đang được
bao bọc bởi màn đêm.
Dù không
nhìn thấy gì, nhưng Yoko hình dung ra được mắt người đàn ông đang đỏ ngầu, ánh
lên sự tức giận như muốn ngấu nghiến cả cơ thể cô, cho đến khi chỉ còn là một
khối thịt và máu lẫn lộn.
Nhưng không.
Hắn vùng dậy, xoay người nhanh nhẹn mặc quần áo vào rồi bước ra phía cửa đang
mở hờ. Bóng đen rộng của hắn dần thấp xuống trở thành một khối bốn chân uyển
chuyển.
Tiếng hú
của hắn vang lên sau đó không lâu. Tiếng hú dài như cái tát thật mạnh vào mặt
Yoko, lúc này đang đanh lại dưới ánh trăng vàng nhạt từ nơi ô cửa sổ.
“Anh ta là
Sói, một loài chó Sói tàn nhẫn. Không thể tin được là mình đang trong một mối
quan hệ thể xác với một con Sói. Mình điên mất rồi.”
Rõ ràng,
Yoko biết điều đó và còn ghê tởm nó. Thậm chí, cô ghê tởm cả gương mặt hắn, dù
chưa thật sự thấy rõ lần nào. Nhưng Yoko hiểu, cảm giác mà hắn ta mang lại cho
cô là gì. Thứ cảm giác, không có giấc mơ nào đem đến được.
Yêu chưa
bao giờ là điều hết ngu ngốc…
Thứ Bảy:
12 giờ 46 phút trưa
Taka tặng
Yoko một quả cầu thủy tinh, bên trong có hình một con Sói đang vặn mình giữa
đêm trăng tròn. Cô nhoẻn miệng cười, có chút lo ngại.
Chủ Nhật:
5 giờ 37 phút chiều
Yoko lại
bắt gặp Ezo trong cửa tiệm bánh hôm nọ. Trong lúc trò chuyện, trên cổ tay phải
anh ẩn hiện một vết xước đỏ thành hình mà Yoko không thể lầm lẫn được.
Cuộc sống
này luôn có nhiều điều bất ngờ đầy thú vị. Quẩn quanh đâu đó lại gặp phải một
người vốn đã quen, nay lại còn thân thuộc bất đắc dĩ. Có mơ chăng nữa cũng
không thể ngờ đến.
Đâu đó lại
vớ về những nhớ thương ngày cũ...
RAY ĐOÀN HUY
0 Nhận xét