Duy nhất chỉ có một điều khiến Moon chưa bao giờ yên, nó luôn nghĩ về Sun khi đối diện với Bruno mặc dù đã cố xua hết hình ảnh của hắn ra khỏi đầu. Nó cứ ngập ngừng nhớ lại những ngày gặp Sun nơi biển xanh, nắng vàng xa thẳm. Nó nhớ hắn, nhớ cái đuôi khổng lồ quái đản, nhớ nụ cười lúc nào cũng thấp thoáng nét tự tin, nhớ mỗi câu chuyện mà hắn kể về nơi hắn sống và hơn cả là những câu nói vu vơ của hắn trong lần gặp cuối cùng. Nó nhớ tất cả, rõ mồn một từng chi tiết. Moon nghĩ về hắn mỗi đêm.
“Một con cá sẽ chỉ yêu biển cả” – Moon lầm bầm.
“Sai bét, chỉ có những con cá biển mới yêu biển cả thôi. Cá nước ngọt mà đem ra biển cho nó chết à!” – Sun lên tiếng.
“Anh có thôi việc phá hoại suy nghĩ của tôi nữa hay không. Người gì đâu mà phũ phàng đến thực dụng. Chả có một tí lãng mạn nào” – Moon gắt.
“Thế lãng mạn có ăn được không? Dẹp giúp tôi cái suy nghĩ đó đi” – Sun lườm nó vẻ mặt cơn cơn đến mức ai nhìn vào thể nào cũng chỉ muốn lao vào cào nát cho hả dạ.
Sóng biển đánh dồn dập, nắng gắt gỏng lên cao đến rát hết cả da. Mặc dù trên đầu Moon đang là một cái nón với vành khổng lồ.
“Anh không thấy trời đang nắng gắt ư?” – Moon ngước nhìn lên trời.
“Cô có nghe ai đời người cá lại đi sợ nắng không?” – Sun cười vẻ mặt còn trơ tráo hơn ban nãy. Hắn quẫy cái đuôi khổng lồ thật mạnh khiến cho nước biển văng khắp nơi. Moon đang ngồi vắt vẻo trên tảng đá gần đấy cũng bị vạ lây người lốm đốm đầy nước biển lẫn cát.
“Anh có thôi đi không. Anh làm một hồi có ai bắt gặp là tôi không có chịu trách nhiệm cho việc anh bị biến thành món cá đóng hộp đông lạnh đâu đấy nhé” – Moon tỏ vẻ khó chịu.
Có vẻ như mọi chuyện hơi phức tạp với cuộc hội thoại lúc này.
Sun là một người cá với cơ thể nửa trên là người còn nửa dưới là cái đuôi to xù xụ trông muốn nổi hết cả da gà. Moon bắt gặp Sun trong một lần lăn tăn ngồi vẽ trên mỏm đá. Lúc đầu nhìn hắn nó cũng khiếp đảm lắm. Tựa như việc gặp một con quái vật nguy hiểm trong phim giả tưởng. Nhưng trái với suy nghĩ của nó, Sun là một gã trai người cá lắm lời, sành điệu và hơi hơi bị… đẹp trai. Lần đầu tiên trong đời nó thấy một người cá diện áo thun in logo Stabucks chứ không trần trùng trục như trong phim hay truyện từng miêu tả.
“Sun, bộ dưới chỗ anh người cá sành điệu lắm hả?” – Moon tháo cặp kính đen to sụ xuống.
“Chứ từ trước tới giờ, cô nghĩ chúng tôi ăn mặc thế nào?” – Sun trườn người dựa vào một tảng đá thấp nép sát vào tảng đá Moon đang vắt vẻo chân.
“À ừ, nam thì ở trần còn nữ thì… đắp hai vỏ sò che những chỗ cần che” – Moon ngập ngừng.
Nghe đến đó, Sun ôm bụng cười ngặt nghẽo. Một con sóng lớn đập vào khiến hắn sặc sụa ho vì không ngờ đến cơn sặc nước bất chợt. Lần này đến lượt Moon cười.
“Cho anh chừa cái tội cười vô duyên”
“Cô mà còn cười tôi lôi cô xuống biển luôn cho cô khỏi về nhà à nha” – Hắn lên đe dọa.
“Chắc tui ngồi yên cho anh kéo chắc… á….”
Ùm. Moon văng xuống nước. Cả người nó ướt như chuột. Cặp kính mát gãy đôi bị sóng đánh ra xa, còn bản vẽ trên tay thì nhăn nhúm toàn nước là nước.
“Cái tên này… Đã bảo không chơi trò đó rồi còn gì” – Nó hét lên.
“Ai bảo cô kiếm chuyện với tôi trước. Thôi để tôi đẩy cô lên bờ rồi còn về. Trễ rồi. Bữa nay LV với Adidas đang sale off. Tôi phải tranh thủ rước vài món về nữa” - Sun nhìn Moon ráng nhịn cười.
Nói rồi hắn tựa người đẩy Moon lên lại mỏm đá. Với thái độ kiêu kỳ nó liếc xéo hắn rồi quay người đi về phía nhà mình. Sun cười khẩy nhìn bộ dạng Moon lần nữa rồi lao người lặn mất giữa những con sóng đang bắt đầu đánh vào mỏm đá mỗi lúc một mạnh hơn.
*
Với bộ dạng sũng nước, Sun lết thếch chân đất về nhà vì đôi dép cũng bị sóng đánh đâu mất lúc rơi xuống biển. Nó rì rầm chửi rủa tên người cá chết tiệt đã biến bộ dạng nó thành ra thế này. Đã vậy còn hỏng mất một cái kính và hư hết một bức tranh vừa phác thảo. Nó đưa tay vặn vẹo mái tóc dài cho ráo nước.
Rầm
“Đi đâu mà không chịu nhìn đường vậy hả? Bộ… ơ” – Chưa nói hết câu mặt Moon đã tần ngần như bắt gặp phải thần Cupid giữa ban ngày. Trước mặt nó là tên người cá lúc nãy vừa gặp. À mà không, người này có chân chứ không phải đuôi. Nó lơ ngơ suy nghĩ quên béng đi mất cái bộ dạng thảm hại lướt thướt nước lúc này.
“Xin lỗi bạn, mình vội quá. Bạn có sao không?” – Cậu bạn hỏi nó.
“Ơ à ừ không sao. Cũng do mình vô ý mà”
“Mình tên Bruno, mình mới đến đây thôi. Mình là khách du lịch. Còn bạn?”
“À ừ cứ gọi mình là Moon. Nhà mình ngay đây rồi”
“Mình đi nha”
Bruno gật đầu chào rồi sải bộ về phía biển bỏ lại Moon vẫn ngước nhìn theo không rời mắt. Anh chàng này ngoại hình y hệt Sun, chỉ phải tội không có đuôi. À mà còn nói năng dễ nghe hơn tên Sun người cá khó ưa kia nữa chứ. Nắng càng lúc càng gắt gỏng hơn khiến nó bắt đầu nhớ ra cả người mình đang đầy cát và nước biển giờ chỉ còn lại thứ chất nhờn rít rít pha lẫn cát bám chặt vào da thịt.
Sóng biển rì rào chậm rãi như một khúc nhạc được các thiên thần chơi nhẹ nhàng mà thanh tao. Moon nhắm mắt tận hưởng cảm giác thú vị đó. Cảm giác mà ở thành phố ồn ào nó không thể nào tìm thấy được. Một thành phố bụi bậm, náo nhiệt chứa thật nhiều trái tim của những con người không thể sống nếu xa nó quá lâu. Nơi đó gần như đã là ngôi nhà to lớn thứ hai của nó, của hàng triệu người mưu sinh, bươn chải lao động. Lâu lâu xa thành phố thì tuyệt vời, miễn sao đừng quá dài là được. Moon có cảm giác nó là một con cá còn thành phố là nước. Cá không thể sống lâu nếu xa rời nước. Nó trở về phố biển ba tuần chỉ để lấy lại chút cảm giác lạ lẫm trong vắt được gài chặt trong tiềm thức.
“Suy nghĩ gì đó cô bạn” – Sun trồi lên mặt nước, tóc bê bết keo pha trộn nước biển. Hôm nay hắn hiện chiếc áo thun trắng body ôm sát người làm nổi bật hẳn cơ thể hoàn hảo, dĩ nhiên là trừ cái đuôi to khủng bố khiếp đảm kia.
“Suy nghĩ lan man thôi mà. Bữa nay sao tự nhiên anh đến sớm vậy?”
“Ở nhà chán quá. Mà đi mua sắm thì không có tiền vì hôm qua sạch túi với đống đồ sale rồi”
“Tôi đoán ở dưới biển anh là một tên công tử trẻ tuổi chỉ biết ăn ở không và hưởng thụ thôi”
“Ai bảo cô thế, tôi là một chuyên gia thiết kế phần mềm hẳn hoi đấy nhé. Làm việc freelance thì bị gò bó giờ giấc sao được” – Hắn liếc xéo Moon, vẻ phân trần cho những tội lỗi mà nó gán ghép cho hắn.
“Hả? Anh nói gì cơ? Dưới đó cũng có máy tính để viết phần mềm hả ha ha” – Nó cười nhạo.
“Ơ hay, chứ cô lại tưởng ở dưới toàn vỏ sò với cá mập à? Xem ra mấy thứ phim ảnh, tiểu thuyết nhảm nhí ở nơi cô sống có vẻ như làm sai lệch suy nghĩ của con người về chúng tôi rồi đấy” – Hắn trả lời, vẻ bực dọc hiện lên gương mặt nom rất trẻ con nhưng vẫn phảng phất chất đàn ông. Gì chứ đàn ông họ dỗi thì trông ngộ nghĩnh, đáng yêu lắm.
“Thôi, tôi xin lỗi mà. Ế, mà hôm qua tôi gặp một người y như anh”
“Gì, y như tôi à? Ở đâu chui ra vậy? Làm sao có người đẹp trai như tôi đi lạc tới chỗ cô được?” – Hắn trêu.
“Anh giàu trí tưởng bở quá rồi. Người đó tên Bruno, đi du lịch đến đây. Người ta đẹp trai hơn anh gấp triệu lần” – Moon nói, giọng lườm Sun.
“Cô mê hắn ta rồi à? Con gái gì mà dễ xiêu lòng vậy?
“Ai bảo anh tôi thích anh ta. Mới gặp có một lần thích đâu mà thích” – Moon phân trần.
“Ờ không đúng thì thôi. Mà nè, chắc cả tuần tới tôi không đến đây được. Ở chỗ tôi biển đang có chút biến động, người cá phải tạm đi di tản sang vùng khác hết”
“Không gặp anh cả tuần thì càng vui chứ sao. Mà vài hôm nữa tôi cũng về lại Sài Gòn rồi”
Nghe Moon nói sắc mặt Sun chuyển biến nhanh chóng. Trong một tích tắc, mắt hắn tỏ vẻ thất vọng đến lạ. Biển bắt đầu dậy sóng mạnh mẽ, gió luồn qua không khí thổi cát bay mù mịt khoảng không đầy nắng vàng cam. Không phải lúc nào khoảnh khắc im lặng cũng mang sự hoàn hảo.
Về đến thành phố, Moon xoay vòng trong mớ hồ sơ chất chồng tại công ty mà nó đang giữ vai trò chuyên viên thiết kế đồ họa. Chỉ với một kỳ nghỉ ngắn rong chơi mà công việc đã chất cao như núi. Ngày qua ngày, nó quên béng mất mình từng có một anh chàng người cá làm bạn và cũng quên đi mất nó là ai cho đến khi nó vào trung tâm thương mại và bắt gặp Bruno đang đi lang thang mua sắm.
“Bruno đúng không?” – Moon hồ hởi.
“Bạn là Moon?” – Vẻ mặt Bruno cũng tỏ vẻ bất ngờ.
Cả hai ngồi một góc café nói chuyện hàng giờ liền, mặc dù đây chỉ là lần thứ hai Moon đối mặt với bản sao của Sun. Trong lúc trò chuyện, Moon như gặp lại người bạn người cá nọ. Bruno giống Sun gần như hai giọt nước chỉ trừ… à, vẫn là cái đuôi. Bruno không có đuôi như hắn. Nhưng vậy thì quá tốt còn gì.
Bruno đang là biên tập cho một tờ tạp chí lớn trong thành phố. Anh duyên dáng, hài hước đến mức chỉ cần ngồi yên vị một chỗ cùng anh là Moon có thể trò chuyện liên tục suốt mà không chán. Một người sành điệu, dí dỏm, thông minh và đẹp trai không hề thua kém tên người cá. À mà sao Moon nó cứ nhầm lẫn Bruno và tên người cá ấy nhờ?
Moon gặp gỡ Bruno ngày một nhiều hơn. Từ lúc anh rẽ bước vào cuộc sống nó, Moon cảm thấy mọi thứ dường như bước hẳn sang một trang mới. Lúc trước, nếu như tan sở nó chỉ biết vùi đầu về nhà thì từ khi có Bruno mỗi ngày nó đều có một cuộc hẹn. Khi là la cà nơi các quán café đặc sệt lãng mạn chuyên dành cho những tâm hồn mong manh nhạy cảm. Khi thì cả hai hàng quán lề đường hoặc lao vào nhà sách tìm kiếm những quyển sách hot cùng xem rồi bàn luận. Mọi thứ bỗng trở nên đầy thi vị và ấm áp hẳn.
Duy nhất chỉ có một điều khiến Moon chưa bao giờ yên, nó luôn nghĩ về Sun khi đối diện với Bruno mặc dù đã cố xua hết hình ảnh của hắn ra khỏi đầu. Nó cứ ngập ngừng nhớ lại những ngày gặp Sun nơi biển xanh, nắng vàng xa thẳm. Nó nhớ hắn, nhớ cái đuôi khổng lồ quái đản, nhớ nụ cười lúc nào cũng thấp thoáng nét tự tin, nhớ mỗi câu chuyện mà hắn kể về nơi hắn sống và hơn cả là những câu nói vu vơ của hắn trong lần gặp cuối cùng. Nó nhớ tất cả, rõ mồn một từng chi tiết. Moon nghĩ về hắn mỗi đêm.
“Em làm bạn gái anh chứ?” – Lời đề nghị của Bruno khiến chút nữa là Moon sặc hết cốc nước lọc vừa đi xuống đến cổ. Một chút cảm giác rối rắm đan xen đẩy không gian sang một hướng tồi tệ hẳn.
“Anh nghiêm túc chứ, Bruno?”
“Nhìn mặt anh giống đùa lắm à?” – Mặt Bruno đanh lại.
“Bruno, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ được không?” – Moon ngập ngừng.
“Em cần bao lâu?”
“Một ngày” – Moon chắc nịch khẳng định với Bruno nhưng thật ra nó vẫn lan man không biết một ngày có đủ cho một quyết định quan trọng. Moon thích Bruno. Tuy nhiên một điều gì đó mách bảo từ nơi trái tim buộc nó phải thốt ra lời thương lượng thay vì gật đầu đồng ý ngay lập tức.
“Tại sao em cần đến một ngày mà không phải là bây giờ?” – Bruno nhìn thẳng vào mắt Moon khiến nó phải cố đẩy ánh nhìn của mình xuống ly nước lọc đã vơi quá nửa.
“Em cần phải chắc chắn một vài điều. Bruno, anh rất tốt nhưng khi đối mặt với anh em luôn nhớ đến một người bạn của mình. Em cũng không biết là mình muốn gì nữa. Chỉ là em muốn mình không được phạm sai lầm bất cứ điều gì trong cuộc sống nhất là chuyện tình cảm” – Moon phân trần, tay nó đột ngột lạnh toát và thừa thải trên bàn.
“Anh hiểu rồi. Vậy anh chờ câu trả lời của em vào ngày mai. Thôi anh về trước” – Nói rồi Bruno nhanh tay lấy áo khoác rồi đi mất bỏ lại Moon vẫn ngồi tần ngần suy nghĩ.
“Chị là Moon phải không?” – Cô nhân viên quầy nước tiến đến gần Moon tự lúc nào.
“Đúng rồi chị” – Moon trả lời vẻ ngơ ngác vẫn còn hiện lên trên gương mặt chưa định thần sau chuyện vừa rồi.
“Anh lúc nãy nhờ chuyển giúp đến cô tờ giấy này trước khi về”
Moon nhận lấy mảnh giấy và vội mở ra xem. Tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài dòng:
Em đã từng nói một con cá sẽ chỉ yêu biển cả. Đúng vậy. Một con cá sẽ chỉ yêu biển cả, còn một người cá thì ngoài việc yêu biển cả sẽ còn biết yêu em.
Bruno Sun
Moon chưng hửng. Nó vội cầm mảnh giấy chạy theo hướng Bruno vừa đi lúc nãy.
*
Bruno tháo giày ra một cách khó nhọc. Anh lê từng bước một đến chiếc bồn tắm đã xả đầy nước. Đặt chân vào làn nước mát trong vắt, phần nào đau đớn ở đôi chân anh đã được gỡ bỏ. Anh mím chặt môi kềm lại cơn buốt khó chịu kéo dài. Phải, đau đớn là lựa chọn của anh và anh hài lòng với sự lựa chọn của mình.
Tiếng chuông cửa bên ngoài chợt reo.
RAY
0 Nhận xét