Cô ngồi trên ghế, vẻ mặt vừa bình thản lại vừa xanh xao. Vài người trên phố vượt ngang mặt cô để trốn cơn mưa mưa vội vã ập xuống thành phố. Một mình cô vẫn ngồi, nước rơi xuống ướt trải dài hết băng ghế gỗ đã nhuốm màu cũ kĩ. Cô đứng dậy, không một giọt nước rơi xuống.

Cô cứ chầm chậm bước. Cô đứng nhìn vào cửa sổ nhà mình. Mắt chợt hoen gỉ chút cảm xúc còn sót lại. Ngôi nhà lạnh lẽo, vắng lặng quá. Mà cô thì lại sợ sự vắng lặng. Thoáng chốc, cô nhớ lại giây phút hoang mang của cuộc đời mình. Rồi lại nhăn trán, lắc đầu cố để mọi thứ trôi đi theo mưa.

Cô lại đi. Lần này cô đến nhà người bạn trai của mình. Cô nhìn vào phòng anh qua ô cửa sổ mở từ trên lầu 3. Căn nhà đồ sộ vắng lặng nên những âm thanh từ căn phòng phát ra càng thêm vang vọng. Cô lại nhìn vào ô cửa, đập vào mắt cô lúc này là anh đang quấn lấy một người con gái trên chiếc giường mà cô từng nằm trên đó. Âm thanh phát ra từ phòng phút chốc làm cô đau đến tận cùng. Cô quyết định bước đi.



Mưa vẫn trắng trời, cô đi đến phía bờ sông thoáng nhìn xung quanh. Khung cảnh vắng tênh đến khắc khổ. Chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng trên thành cầu gần đó. Người phụ nữ mắt rưng rưng, khóc không thành tiếng, khe khẽ đưa tay tung lớp tro trắng từ một chiếc hủ xuống lòng sông. Bà đang rãi tro từ hủ hài cốt của đứa con gái mình vừa tự sát hồi tuần trước mà không rõ nguyên do.

Rồi thì cuộc sống cũng chỉ như thế. Đến đột ngột và ra đi một cách vội vàng không lí do…

RAY